Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả.
Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện.
Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào.
Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.
Cũng chẳng nhớ được nhiều. Giọng mẹ bắt đầu ướt. Hôm qua tao nóng quá.
Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.
Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai. Màu xanh của bể bơi.
Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Mà tôi chỉ cần những người biết điều.