Nếu bạn làm đúng theo đây thì sẽ không bao giờ còn buồn vì lòng bạc bẽo của người đời Ông càng nói, đám người phẫn nộ kia càng nguôi dần. Hai người cô tôi, vừa già, vừa nghèo, vừa hay đau, nhận nuôi ba đứa trong số năm anh em chúng tôi.
Quy tắc 2: Hết sức lo tận thiện, rồi giương cây dù cũ của bạn lên, mặc cho trận mưa chỉ trích chảy xuống sau lưng bạn. Ta hãy vui vẽ và sung sướng hưởng nó đi". Cả năm người tranh nhau rước dì về để đền ơn cúc dục! Họ cùng kính mến mẹ, cùng phàn nàn rằng mẹ không bao giờ ở lâu với họ.
"Có gì mà xin lỗi, bác sĩ! Trong mười phút mới qua tôi đã tự kiếm được nguyên nhân bệnh của tôi. Lời lẽ của lão nghe đáng bực thật, nhưng mình cũng phải cảm ơn lão. Epitète, đại triết gia khắc kỷ khuyên ta phải đuổi những tư tưởng xấu xa ra khỏi óc, vì nó có hại cho ta hơn những mụn nhọt ở ngoài da.
Từ bữa đó, sách bán chạy vo vo. Ông và những bọn người giúp việc đã quay phim phóng sự về T. Vậy mà ông không bao giờ tới nhà thờ và tự cho mình là một người vô đạo.
Rồi có cái gì cứu ông? Một hôm gần tuyệt vọng ông với lấy cuốn nhật ký, rán chép nhân sinh quan của ông: "Loài người không phải cô độc trong vũ trụ". Đã có lần tôi đem điều này hỏi ông David M. Đó là điều hay nhất, khôn ngoan nhất nên làm.
Bà coi chi nhánh Phụ nữ ở viện Bảo hiểm nhân mạng tại Nữu Ước. Tôi tưởng mình đã biết hết các mánh khoé và đầu cơ thì sẽ lời, vậy mà rồi lỗ, không còn một xu. Tôi biết những người da trắng mà y đã kể tên.
Cô nhức đầu, đau lưng, dã dượi muốn đi năm liền, không ăn uống gì hết. Khoa học dạy tôi rằng mặt trời đang chầm chậm nguội dần, và khi nó nguội mất mười phần trăm, trên trái đất sẽ không còn một sinh vật nào nữa. Tôi để nó reo 14, 15 lần rồi mới có đủ can đảm lại nhắc ống lên nghe, vì tôi biết trước rằng nhà thương kêu tôi và tôi hoảng sợ.
Mấy năm nay đã có nhiều trại cắm ở chỗ này. Ông càng nói, đám người phẫn nộ kia càng nguôi dần. Suốt đời tôi chỉ tìm cách làm vui lòng mọi người".
Sau 10 năm vất vả, ăn uống kham khổ, chúng tôi không có một xu dính túi, mà còn nợ đến nước phải cầm vườn, cố trại. Nhưng tiếc rằng rất ít người áp dụng nó, cho nên ông phải viết cuốn này, để gõ cửa từng nhà - như lời ông nói - khuyên chúng ta đề phòng bệnh ưu uất, làm cho cứ mười người thì có một người bị bệnh thần kinh, cứ hai phút lại có người hoá điên, và giết hại loài người một vạn lần hơn bệnh đậu mùa! Tóm lại, ông chỉ có công nhắc lại những quy tắc rất thông thường và cố "nhồi nó vào óc ta" để ta thi hành thôi. Ông đọc sách và nhiễm được thú nghiên cứu những vấn đề chính trị kinh tế và xã hội.
Cứ bảy năm thì lụt tới sáu, và bây giờ, nhắm mắt lại, tôi còn ngửi thấy mùi khét lẹt của xác heo đem thiêu. Và ngày tháng qua, tôi dần dần thấy rằng 99 phần trăm những nỗi lo lắng ấy không bao giờ xảy tới. Nhiều khi muốn thắng nổi lo lắng lặt vặt, ta chỉ cần xét chúng theo một phương diện mới mẻ.