Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.
Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả.
Rất rối rắm và hoang mang. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Muối thì về biển còn nước thì lên mây.
Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi.
Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành.
Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Thế thì nổ bố đầu còn gì. Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu.
Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. Tôi và thằng em lại về. Hôm sau đi thi thấy bình thường.