Khi đọc những thuyết của Einstein tôi sinh ngờ cả bản cửu chương là không đúng nữa. Tóm lại, cái quan hệ tới mình nhất thì họ để lại sau cùng và xét toàn thể thì thư đó khêu gợi sự phản đối hơn là sự hợp tác". "Khi trông thấy chúng tôi, bà ta đóng mạnh cánh cửa lại một cái rầm ngay trước mũi chúng tôi.
Nhưng tôi không phải cho ông hay rằng ông đã làm vài điều mà tôi không được hoàn toàn vừa ý. Như một cô nọ, hết hy vọng kiếm chồng được, đương khỏe mạnh, hóa ra tật nguyền, nằm hoài ở giường, bắt mẹ già săn sóc trong mười năm, lên thang xuống thang để hầu hạ cơm nước. Rồi ông Eastman chỉ cho ông Adamson tất cả những đồ trang hoàng trong phòng, chính do ông chỉ bảo, sắp đặt.
Sau khi dự kỳ thi đó, một thanh niên lại kiếm tôi, thất vọng. Tôi sẽ để ông đi và tự nhận rằng tôi đã xét lầm ông. Chắc cả ngàn đọc giả cũng đồng ý với tôi".
Cái đó có chi lạ? Ai trong chúng ta mà không tự cho là quan trọng, tối quan trọng? Đừng mất thì giờ nghĩ tới kẻ thù của bạn. Tai hại thay! Khả năng biết nghe đó hình như lại là khả năng hiếm thấy nhất.
Tuần trước thầy đã giao hẹn rồi, hễ bắt gặp lần nữa thì thầy phạt". Trước khi từ giã ông, thì ông đã bán cho tôi một tấm thẻ hội viên. Cho nên Franklin quyết chinh phục được lòng thiện cảm của kẻ thù.
Những lời khen an ủi đó, đủ thay đổi đời cậu và có một ảnh hưởng sâu xa trong văn học nước Anh. Nguyên do ở đâu? Ông Ken Dyke đích thân chỉ cho bạn đây: "Sau khi học những lớp giảng của ông Dale Carnegie, tôi làm cho những bức thư tôi gởi để dò tình hình, công hiệu tăng lên một cách lạ lùng. Nhưng vài hôm sau, người quản lý khách sạn kêu điện thoại bảo tôi mang mẫu bánh lại để tính giá cả.
Nếu họ lầm lẫn thì là một cơ hội cho họ tự cải. Nó ở trong kịch Hamlet, hồi V, màn II. Cha mẹ cậu nghèo lắm.
Tức thì sự phản đối của tôi trái ngược lại hẳn chắc các bạn đã đoán được. Một người bán xe hơi cũ theo học lớp giảng của tôi, cũng dùng phương pháp đó để bán một chiếc xe hơi cho một mối hàng người xứ Tô Cách Lan. Một cuốn sách đó đập vào óc người ta một cách mạnh mẽ, vui vẻ và rõ ràng hơn là cả đống lý luận và con số.
Ông vừa đi về phòng giấy vừa ăn, gặp người làm vườn nào, người phu nào, ông cũng kêu tên mà chào như hồi ông còn làm Tổng thống. Muốn vậy, phải khen y cái gì mới được. Tôi bảo họ: "Trước hết, tôi hoàn toàn đồng ý ông.
Cậu lại viết thư hỏi đại tướng Grant xin cho biết những chi tiết trong một trận mà đại tướng cầm quân. Một hôm, người ta đặt nó lên một chiếc ghế cao, để cho nó nấu món cháo của nó. Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ.